TVXQ fansite tại Quảng Bình
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


Nơi tập trung và giao lưu của những Cassiopeia Quảng Bình và toàn quốc
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Longfic: Đại chiến thần phương Đông (chap 4,5,6)

Go down 
Tác giảThông điệp
lonelyrain_missyou

lonelyrain_missyou


Tổng số bài gửi : 103
Tiền tiêu : 1528969
Reputation : 0
Join date : 15/08/2010
Age : 27
Đến từ : Xứ sở kim chi

Longfic: Đại chiến thần phương Đông (chap 4,5,6) Empty
Bài gửiTiêu đề: Longfic: Đại chiến thần phương Đông (chap 4,5,6)   Longfic: Đại chiến thần phương Đông (chap 4,5,6) Icon_minitimeThu Aug 19, 2010 8:25 am




Huyết Thạch: máu của trời đất, một thực thể không định hình và có sức mạnh vô song. Được cất giữ tại đỉnh núi Shinki nằm ở tận cùng phía Đông, bất cứ ai sở hữu Huyết Thạch- là người, tiên hay yêu- đều được tôn làm Ngọc Đế.

Thạch Lệ: nước mắt của trời đất, tồn tại trong hình hài của một đứa trẻ ba tuổi. Nó là người duy nhất chạm vào được Huyết Thạch và sẽ lấy Huyết Thạch cho bất cứ ai đánh thức nó dậy. Là một đứa trẻ rất dễ rơi nước mắt và hết sức phiền phức.

Quái Thạch: yêu quái canh giữ Thạch Lệ, sẽ tấn công bất cứ ai đem Thạch Lệ đi. Cơ thể làm bằng đá, tuy nhiên đôi mắt lại là hai viên ngọc đen. Có khả năng tái hợp cơ thể rất đáng nể.










CHAP 4


~ Chỉ cần phụ thân và mẫu thân kết hợp sức mạnh của lửa với ánh sáng là hạ được Quái Thạch ạ!

~ HẢ??!! ~ Cả hai quay ra nhìn Thạch Lệ, kết hợp ư?! Đừng đùa chứ!!

~ Ăn nói xằng bậy! ~ Hoả Thần hừ một tiếng rõ to rồi xoay người về phía Quái Thạch ~ Ta sẽ hạ được nó mà chẳng cần kết hợp với ai!!!!!!

Dứt lời Hoả Thần vung mạnh Hoả Mã Đao tung liên tiếp các chưởng lực của mình. Quái Thạch dính phải những quả cầu lửa như vũ bão ngay lập tức sụp người xuống, thân thể tan ra ngàn mảnh, nhưng chỉ năm giây sau lại là một Quái Thạch to lớn, đôi mắt đen xoáy sâu vào kẻ thù.

~ Trả nó về chỗ cũ!

~ Ngông cuồng! ~ Kim Thần nhếch mép khó chịu khi tên áo đỏ kia không chịu hiểu cho dù hắn có cố thế nào cũng không thể hạ được Quái Thạch theo cách thông thường. Lửa và ánh sáng kết hợp sao?! Ngài sẽ cố gắng vậy!

~ HOẢ DÃ CẦU! ~ Hoả Thần một lần nữa phóng chưởng về phía con yêu.

~ THIẾT KIM SA! ~ Ngay sau đó chưởng lực của Kim Thần phóng đến hoà cùng quả cầu lửa của Hoả Thần.

Bùm!!! Như mọi khi, khi lửa và ánh sáng gặp nhau, chúng tạo ra khí vận lớn đẩy mọi vật xung quanh dạt ra xa. Còn Quái Thạch…

~ Trả nó về chỗ cũ! ~ Không hề sứt mẻ.

~ ………………………..

~ ………………………..

~ CHẾT TIỆT! NGƯƠI LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ????

~ Humh… Hài nhi, kết hợp kiểu gì vậy?! ~ Kim Thần nhíu mày nhìn Thạch Lệ, cứ mỗi lần ánh sáng của ngài và lửa của hắn gặp nhau đều tự triệt tiêu như vậy, làm sao còn sức mạnh để hạ Quái Thạch được?!

~ Thì… sao mẫu thân với phụ thân không thử dùng cách một người khống chế một người tấn công đi.

~ Một người khống chế?! ~ Kim Thần ngạc nhiên nhìn Thạch Lệ.

~ Một người tấn công?! ~ Hoả Thần cúi xuống nhìn thằng nhóc trong tay mình.

Gật đầu chắc chắn.



Vụt…….


Hoả Thần bất ngờ tung Thạch Lệ lên cao, ngay sau đó ngài phóng Đại Xà trên cánh tay mình về phía nó.

~ Đại Xà, bảo vệ Thạch Lệ!

~ Bạch Hổ! ~ Ngay sau đó Kim Thần cũng liếc nhìn linh thú của mình ra lệnh nó bảo vệ Thạch Lệ.

Đại Xà ngay lập tức hiện hình thành một mãng xà khổng lồ và quặp lấy Thạch Lệ, đoạn cuộn người thành vòng tròn rồi để đứa trẻ vào giữa. Cùng lúc đó Bạch Hổ nhận lệnh chủ nhân cũng lao về phía Thạch Lệ, đứng cạnh Đại Xà cùng bảo vệ vị tiểu chủ nhân bé bỏng.

~ Trả nó về chỗ cũ! ~ Quái Thạch liền đổi hướng sau khi thấy Thạch Lệ đang ở chỗ hai linh thú. Nó đi về phía đó và giơ tay lên định táp xuống.

Xoẹt.

Hai vị thần với ánh quang rực rỡ đang đứng trước mặt nó, cả hai đều trong tư thế chiến đấu.

Một đỏ, một trắng. Cùng kết hợp.

~ Ta biết ngươi không ưa ta, và ta cũng chẳng ưa gì ngươi ~ Giọng vị thần ánh sáng vang lên đều đều ~ Nhưng lần này chúng ta buộc phải kết hợp, nếu muốn rước thằng nhóc kia đi!

~ Được, và đây sẽ là lần duy nhất!

Phạch ~

Kim Thần ngay lập tức nhún người lên cao, chiếc quạt của ngài mở rộng đón lấy ánh sáng đang được rải xuống từ bầu trời. Cả người tiên nhân phát sáng rực rỡ, thứ ánh sáng mỏng manh và có sức hút kì lạ bao quanh dáng người thanh mảnh. Xoay quạt thần trong tay một cách điệu nghệ rồi nhanh chóng gập quạt, ánh mắt ngài bất chợt đanh lại và chỉ trong chớp mắt những sợi dây ánh sáng đã được phóng ra trói chặt lấy một cánh tay Quái Thạch.

GRAOOOOOOOOOOOO

Quái Thạch bị những sợi ánh sáng tuy mỏng và hầu như trong suốt nhưng cực chắc trói chặt nên vùng vẫy rất mạnh, nó dùng cánh tay còn lại cố quật vào tiên nhân nhỏ bé đang dùng phép cố định mình.

~ Phần của lại là của ngươi ~ Kim Thần nắm chặt quạt thần trong tay, cố sức giữ con yêu khổng lồ đang vùng vẫy và nói mà không nhìn Hoả Thần.

~ HOẢ MÃ ĐAO! ~ Không chậm trễ, Hoả Thần vác đao nhảy vào và chém mạnh vào cánh tay đang bị bao vây bởi sợi ánh sáng của Quái Thạch.

ẦM ẦM ẦM ẦM……………………..

Cánh tay đá to lớn của Quái Thạch không thể trụ nổi trước nhát chém đầy uy lực của thần lửa, nó rơi xuống đất tạo nên tiếng động vang trời.

~ KIM! ~ Ngay khi những phần thân thể rời rạc của Quái Thạch có nguy cơ hợp lại, Kim Thần tức khắc vận sức mạnh thông qua những sợi ánh sáng làm chúng tan ra không một dấu vết.

Bằng cách đó mà thân thể Quái Thạch không thể tái sinh được nữa. Con yêu bị mất một cánh tay đang lồng lên dữ dội.

~ Woaaaaaaaaaaaaa ~~~~~~~~~~~~~~ Phụ thân với mẫu thân giỏi quá!!! ~ Thạch Lệ ở dưới cười tít mắt và nhảy cẫng lên không ngừng trong khi hai linh thú đang phải chiến đấu khá vất vả với đám yêu quái tạp chủng nọ.

~ Phụ thân là nhất! Mẫu thân là nhất! Min Min yêu hai người!!!!!
Chất giọng cao và khoẻ của thằng nhóc đủ sức át đi mọi tiếng ồn hỗn tạp đang diễn ra, đi thẳng vào tai hai vị “phụ phu” đáng kính.

~ Nhóc con láo lếu! ~ Là Hoả Thần tặc lưỡi, Kim Thần khẽ mỉm cười.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ……………………..

Từng phần thân thể Quái Thạch bị trói lại bằng sợi ánh sáng rồi sau đó phải lãnh nhát chém như búa bổ để đứt lìa ra, cũng chẳng thể hợp lại vì mỗi phần đá bị rời ra ngay tức khắc bị ánh sáng từ những sợi dây đó làm cho tan chảy.

Xoẹt ~~

Kim Thần lia quạt ngang cổ con yêu đá, từ đó những sợi ánh sáng cũng yên vị trên cổ nó, trói chặt.

Roẹt ~~

Hoả Thần vung đao xuống ngay chỗ đó, đầu con yêu rơi xuống, tan chảy.

...





Quái Thạch khổng lồ nay đã biến mất không còn chút dấu vết, có chăng chỉ còn những viên đá vụn vặt không đủ sức làm tái sinh lại một con yêu to lớn đã bị hai vị thần đầy sức mạnh kia hạ gục.

Hai tiên nhân hạ người xuống, một lần nữa nhìn lại thành quả của mình, hơi không hài lòng khi nó có sự giúp sức của kẻ khác.

Kẻ khác?!

Ngay lập tức Kim Thần và Hoả Thần quay ra nhìn nhau, đoạn quay nhanh về phía hai linh thú, lúc này cũng đã hạ xong đám yêu kia.

~ BẠCH HỔ / ĐẠI XÀ !!!!!!!!!!!!!!!!!! ~ Cả hai đều gọi to tên linh thú của mình.

GRAOOOOOOOOOO…………….

KHÈEEEEEEEEEEEEE…………….

Hai con thú ngay lập tức hiểu ra vấn đề, chúng cùng lúc quay sang gằm gè nhìn nhau rồi nhanh như chớp mỗi con ngoặm chặt vào một bên vai áo đứa trẻ, cố giằng về phía mình.

~ Hơ………….?! ~ Chỉ có nhóc Thạch Lệ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng vừa mới hợp sức đánh yêu quái xong, giờ chớp mắt một cái…



Vụt………….



Hai vị thần lao nhanh về cùng một phía để giúp linh thú của mình.



Pặp ~ Một cánh tay Thạch Lệ bị Kim Thần túm chặt.

Pặp ~ Cánh tay bé xíu còn lai cũng bị Hoả Thần tóm nốt.

Thạch Lệ ở giữa mở to mắt tự hỏi một đứa trẻ bị treo lơ lửng trên không với hai cánh tay bị dang ra, một bên là phụ thân, một bên là mẫu thân thì là đứa trẻ đó đang chơi trò gì?!

~ Thả nó ra! ~ Hoả Thần gằn giọng.

~ Không! ~ Đáp lại là ánh mắt sắc lạnh cùng giọng nói vô hồn của Kim Thần.

~ Hức hức hức…………. ~ Cuối cùng thằng nhóc cũng nhận ra đây không phải trò gì vui vẻ, thậm chí nếu phụ - mẫu có hứng còn có thể làm người nó rách làm đôi nữa (!)

~ Chẳng phải ban nãy ngươi đã đẩy Thạch Lệ cho ta sao?!

~ Ngươi cũng cố đuổi theo để đưa nó cho ta còn gì!!

~ Huhuhu………………

~ ĐỪNG LÔI THÔI NỮA!! ĐỨA TRẺ NÀY LÀ CỦA TA!!

~ Không! Nó là của ta!

~ HUHUHUHUHUHU ~~~~~~~~~~~

~ CỦA TA!!!!!

~ Của.ta.

~ OAOAOAOAOAOAOAOAOAOA ~~~~~~~~~~~~

~ Nó đã gọi ta là mẫu thân!

~ Nó cũng gọi ta là phụ thân!

~ Hơ……. ~ Mắt Thạch Lệ bỗng sáng hấp háy ~ … thế phụ thân với mẫu thân phải cùng nuôi dạy hài nhi chứ ạ……


Trong phút chốc hai vị thần oai phong tưởng như mình đang bị đứa trẻ này xỏ mũi dắt đi.


“Phụ thân, mẫu thân, lại cùng một thằng nhóc nói ra… thế chẳng khác nào… ta với kẻ đó… LÀ PHU THÊ SAO????????”

Khuôn mặt Hoả Thần đang biến dạng một cách kinh khủng với suy nghĩ đó. Thạch Lệ nuốt nước bọt quay sang nhìn Kim Thần, người lúc này chỉ hơi nhíu mày chút xíu.

“Thực ra chuyện này… không phải không có mặt tốt… giả làm phu thê… cùng bảo vệ Thạch Lệ…”



Nhận thấy Hoả Thần đang hướng ánh mắt đầy chết chóc về phía hai “mẹ con” mình, Kim Thần khẽ xáp gần vào Thạch Lệ, nhẹ nhàng bế đứa trẻ vào lòng và nhìn “bố nó” một cách cực kỳ có thiện ý.

~ Chúng ta cần một thoả thuận!

~ KHÔNG BAO GIỜ!!!!

~ Bình tĩnh nghe ta nói đã… ~ Kim Thần dùng chất giọng trong vắt và ngọt ngào vốn có cố thuyết phục Hoả Thần, đoạn nắm nhẹ vào cánh tay đang giữ chặt vào tay Thạch Lệ chưa bỏ ra, đó như một cử chỉ cốt làm yên lòng đối phương.



Lại cảm giác đó...

Nơi trắng và đỏ hoà vào nhau…



~ Chúng ta đều có chung một mục đích là lên đến đỉnh núi lấy Huyết Thạch, tuy nhiên con đường đến lấy Huyết Thạch chắc chắn sẽ có nhiều khó khăn…

~ Ai sợ chứ ta không sợ! ~ Hoả Thần quay mặt đi chỗ khác, bộc lộ rõ sự bướng bỉnh của mình.

~ Nếu không có ngươi ta cũng chẳng phải để tâm đến chuyện đó.

~ Ý ngươi là gì?!

~ Thái Bạch Kim Tinh cùng lúc nói về Huyết Thạch cho cả hai ta, ngươi có hiểu vì sao không?!

~ Hừ… lão già đó định mượn tay ngươi hạ ta… hay ngược lại gì đó…

~ Nói ngắn gọn là để chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, ngươi biết mà vẫn làm sao?!

~ Vậy theo ngươi chúng ta còn cách giải quyết nào khác sao?! ~ Sau mấy lần giao chiến Hoả Thần cũng nhận ra nếu thực sự phải đấu một trận sống mái với Kim Thần e rằng sức ngài sẽ giảm tới tám, chín phần mất.

~ Cùng hợp tác đi!

~ CÁI GÌ?! TA SẼ KHÔNG CHIA SẺ HUYẾT THẠCH CHO BẤT CỨ AI!!!!!!!!!!!

~ Vậy ngươi nghĩ ta muốn chia sẻ Huyết Thạch cho ngươi chắc?! Đó là thứ chỉ thuộc về kẻ mạnh nhất thôi. Ý ta là chúng ta sẽ cùng bảo vệ Thạch Lệ cho đến khi lên được đỉnh núi, khi đó hai ta quyết đấu cũng chưa muộn.

~ ……………

~ Theo ta được biết Huyết Thạch có thể làm yêu khí tăng mạnh nhưng lại khiến tiên khí tiêu hao, tức là càng đến gần Huyết Thạch chúng ta sẽ càng yếu, yêu quái sẽ càng mạnh. Một sự kết hợp để tránh tổn thương cho cả hai bên không phải là kế sách ổn nhất sao?!

~ ……………

~ Nếu hiện giờ chúng ta giao chiến, người thắng cuộc chắc chắn cũng bị thương nghiêm trọng, lúc đó chưa kể đến đám tiên nhân kia mà e rằng đến sức lên lấy bảo vật cũng chẳng còn.

~ ……………

~ Chúng ta sẽ cùng kết hợp bảo vệ Thạch lệ, cùng loại bỏ tất cả vật cản trên đường lấy Huyết Thạch, sau đó nhất định sẽ đấu với nhau một trận phân thắng bại. Khi đó Huyết Thạch và ngôi báu sẽ thuộc về người mạnh hơn!

~ … được…









Là Thái Bạch Kim Tinh đã không lường được Kim Thần quả sáng suốt và biết cách thuyết phục kẻ khác, cho dù đó có là một kẻ nóng nảy và bướng bỉnh cực độ.

Tuy nhiên sau một thời gian bộ ba sát cánh cùng nhau, là Kim Thần và Hoả Thần không lường được tiểu hài nhi bé bỏng bên cạnh thực xứng đáng là kẻ “gian tà đội lốt ngây thơ”.

Thiết nghĩ vì có Thạch Lệ mà con đường lấy Huyết Thạch mới trở nên gian nan gấp bội.()









~ Mệt quá! Min Min mệt quá!........

~ .....................

~ …………………..

~ Ôi mệt chết mất….. giá mà được nghỉ chân một chút nhỉ?!

~ …………………..

~ …………………...

~ HUHUHUHUHU MẪU THÂN VỚI PHỤ THÂN KHÔNG THƯƠNG MIN MIN ~~~~~~~~

Một người thở dài một người nhăn mặt.

~ Ngươi mệt gì chứ, chẳng phải nãy giờ đều là ta bồng ngươi sao?! ~ Kim Thần nhẹ nhàng nói với cục bông tròn tròn đang giọt ngắn giọt dài trong lòng mình.

~ Chính thế đấy ạ, ngồi mãi nên Min Min ê mông quá, hơn nữa…….. ~ Đứa trẻ khẽ liếc mắt qua bên Hoả Thần.

~ Nhìn gì?! ~ Hoả Thần khó chịu với ánh nhìn bẽn lẽn thỏ non ấy ~ Đói rồi hả?!

~ Dạ……





Tuy đã đồng ý cùng hợp tác bảo vệ Thạch Lệ đi lấy Huyết Thạch nhưng Kim Thần và Hoả Thần vốn là “bằng mặt chứ không bằng lòng”, đi suốt một ngày một đêm đã đến lúc nghỉ ngơi, hai tiên nhân mỗi người một góc mà hướng. Chỉ có hài nhi tay cầm giò heo đứng giữa phân vân không biết nên đi về hướng nào.

Cuối cùng thì lon ton chạy về hướng Kim Thần đang ngồi.

~ Mẫu thân mẫu thân………. ~ Thạch Lệ chìa cái giò heo ra ~ Mẫu thân có muốn cắn một miếng không?!

~ Ta không ăn thứ này! ~ Kim Thần khẽ đẩy ra rồi nằm dựa vào Bạch Hổ nghỉ ngơi.

Thấy vậy Thạch Lệ cũng không nói thêm gì nữa, vừa ngồi tóp tép ăn vừa ngắm mẫu thân đến sướng cả mắt. Một hồi sau bỗng nảy sinh thắc mắc, hỏi thì sẽ làm phiền ngài, nhưng không hỏi sẽ khó chịu lắm, ăn sẽ không ngon. Mà ăn không ngon là nghiêm trọng rồi.

~ Mẫu thân tên thật là gì vậy?! ~ Thạch Lệ giương đôi mắt to tròn hỏi Kim Thần.

~ Sao?!

~ Tên ấy!

~ Cứ gọi ta là Kim Thần.

~ Không…… đấy là cái mọi người thường gọi, Min Min muốn biết tên thật của mẫu thân cơ. Như Min Min đây, người ta hay gọi là Thạch Lệ nhưng tên thật của con là Shim Changmin. Thế còn mẫu thân?!

~ Ngươi biết làm gì?!

~ Không lẽ Min Min không thể biết tên thật mẫu thân mình ư?! **rơm rớm**

~ Thôi được rồi ~ Kim Thần thở dài, có phải mẫu thân thật đâu cơ chứ, là do thằng nhóc nhận bừa mà ~ Ta là Jaejoong.

~ Dạ?!

~ Kim Jaejoong.

~ Woa….. tên đẹp dã man…. ~ Thằng nhóc khẽ reo lên ~ Thế còn phụ thân?!

~ Ta chịu, ngươi tự đi hỏi đi!

Chẳng để Jaejoong nói đến câu thứ hai, Changmin vội chạy ngay lại chỗ phụ thân mình.

~ Phụ thân phụ thân!!!

Hoả Thần đang lau Hoả Mã Đao nghe thấy cái giọng líu lo đó khẽ cau mày.

~ Đừng làm phiền ta!

~ Phụ thân tên thật là gì?!

~ Tên?!

~ Tên thật đó ạ, con là Shim Changmin, mẫu thân là Kim Jaejoong, thế còn phụ thân???

~ Sao ta phải cho ngươi biết nhỉ?! ~ Kim Jaejoong ah?! Tên một vị thần ánh sáng có khác, thật thanh tao… ah… mà cũng chẳng hay gì cả… (^^)

~ Nhưng Min Min đã nói cho phụ thân biết tên thật của con rồi mà…**long lanh**

~ Là do ngươi tự nguyện, ta không yêu cầu.

~ Hức hức hức……. con chỉ muốn biết tên thật của phụ thân thôi mà…. hức hức hức……

~ Lại khóc! ~ Hoả Thần nén một tiếng thở dài ~ Thôi được rồi, Jung Yunho! Ta tên là Jung Yunho, nghe rõ chưa??!!

~ Woa ~~~~~~~~~ tên đẹp quá! ~ Changmin ngay tức khắc tươi tỉnh quẹt nước mắt đứng lên, đi ra một góc khác ngồi lặng lẽ làm một cái gì đó.

~ Kim Jaejoong và Jung Yunho…… Jung Yunho và Kim Jaejoong ………… ngay cả cái tên nghe cũng đẹp đôi ha!!
CHAP 5


Cho dù chỉ là một thằng nhóc ba tuổi nhưng có khi những hiểu biết sự đời của Changmin nhiều hơn hẳn hai vị phụ mẫu mình. Những năm tháng nằm trong khối băng dưới chân núi Shinki, Changmin dù thể xác cứng đơ nhưng linh hồn vẫn có thể tung tăng hết tiên giới rồi đến trần gian, được chứng kiến đủ mọi chuyện hay ho của cả tiên nhân lẫn người phàm. Mà khi đã nói đến chuyện hay ho của nhân gian, không thể không nói đến-tình-yêu!


Lý do Changmin nhận Jaejoong và Yunho làm phụ mẫu mình quả thật rất đơn giản. Chỉ vì lúc mới tỉnh dậy Min nhìn thấy hai người đó đầu tiên, một người hơi nóng nảy một chút nhưng rất mạnh mẽ, một người vô cùng xinh đẹp và rất dịu dàng (với Min). Trong đầu Min luôn tưởng tượng nếu mình có phụ thân, mẫu thân thì hai người đó sẽ như thế nào, và thật tuyệt vời khi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy họ, giống hệt những gì Min đã tưởng tượng ra. Nhưng ban đầu phụ thân dữ quá, Min nghĩ phụ thân không thương mình nên không dám nhận xằng. Chỉ đến khi phụ thân cho Min đồ ăn, Min mới dám nhận cha. AAAA ~~~ cảm giác có phụ thân và mẫu thân thật đã, đặc biệt đó là hai vị thần rất tuyệt nữa chứ!!! Min Min yêu hai người!!!!!!!!!!!!!!!!


Thằng nhóc vừa hì hục khắc chữ lên đá vừa tủm tỉm cười, chốc chốc lại quay sang phải nhìn mẫu thân, sau đó lại quay sang trái coi phụ thân. Tít mắt một cái, rồi lại cúi xuống làm tiếp.



~ Phù ~ phù ~ …………….. hoàn hảo!!!!

Changmin gật gù nhìn tác phẩm trên tay mình, đó là một phiến đá hình trái tim, nhỏ thôi nhưng cũng đủ chứa hai chữ Yun-Jae. Đã nói là nhóc con này rất hiểu sự đời mà! Dù sao cũng là thần đá nên việc tạo ra một phiến đá hình trái tim đối với Changmin không có gì đáng ngạc nhiên, quan trọng là phần nội dung trong đó. Quả thật… rất táo bạo!



~ Hí hí …………… mẫu thân ơi………… phụ thân ơi………………….ra đây coi cái này nè………….



Jaejoong đang nằm nghỉ chợt nghe thấy giọng nói oang oang của Changmin, đã vốn định bơ đi nhưng không ngờ thằng nhóc đó đến tận nơi kéo tay ngài dậy.


~ Mẫu thân ra đây Min Min cho coi cái này………….nhanh nhanh………….. ~ Nói xong chạy tót qua bên Yunho.

~ Phụ thân……….. phụ thân……………….

~ YAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!







~ Tada ~~~ lờ đi khuôn mặt bực bội của phụ thân và mẫu thân, Changmin cười toe giơ thành quả của mình ra.

~ Cái gì đây?! ~ Jaejoong khẽ nheo mắt nhìn, cơ bản không hiểu tiểu quỷ này định giở trò gì, chứ hình trái tim lồng hai cái tên vào đó, ngài thừa hiểu.

~ … ~ Bên này Yunho mặt tối sầm lại.

~ Tình yêu ~~~~ Changmin chu môi nói.



Bộp ~ Crắccccccccc ~~~~~~~



Chỉ trong nháy mắt phiến đá tội nghiệp đã bị nghiền nát trong tay Yunho.

~ Vớ vẩn! ~ Yunho quay người đi trong khi tiên nhân áo trắng gần đó chỉ khẽ phất quạt thở dài.



~ OAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOA OAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOA ~~~~~

Changmin sau khi hết sốc thì gào thật to, nước mắt nước mũi chảy thành hàng. Sao phụ thân lại vô tình như thế chứ?!

~ Ngươi……. ~ Jaejoong khẽ đưa quạt chạm vào tay Yunho ~ ……….không cần phải làm thế với một đứa trẻ đâu……

~ Khóc chán sẽ thôi, đã đến lúc đi tiếp rồi…………….. ~ Nói xong toan bước đi.

~ Đứng lại đó! ~ Jaejoong đứng chắn trước mặt hắn ~ Ta biết ngươi thực sự chẳng muốn dây vào ai, nhưng cũng nên đóng cho trọn vai phụ thân nó đi chứ!

~ Chúng ta chỉ giao kèo là sẽ cùng nhau bảo vệ nó, bị gọi là phụ thân đã làm ta cảm thấy bực mình lắm rồi! ĐI!!!!

Jaejoong không nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ đến cạnh tiểu tử đang khóc đến khàn cả giọng vì bị phụ thân hắt hủi.

~ Nín cho ta!

~ Huhuhuhuhuhu ~~~~~~~~ Giờ thì đến cả mẫu thân cũng ghẻ lạnh nó rồi.

~ Ta bảo nín! ~ Ngài nghiêm mặt nhìn Changmin, thật hư quá, hở chút là khóc thôi.

~ Huhuhuhuhuhuhuhuhu ~~~~~~~~~ Đôi mắt trong veo sũng nước, thật sự rất đáng thương.

~ …

~ Mẫu thân ah………. Huhuhu…………huhu ~

~ Min Min ~~~~ Ngài đành ngồi xuống dỗ dành nó, khẽ gạt những giọt nước mắt trong vắt đang không ngừng chảy xuống ~ Con cũng biết phụ thân rất là nóng tính mà, phải không?!

~ Hức hức hức…….. nhưng…..hức……. thạch thạch của con……… hức hức……………

~ Ta xin lỗi, nhưng phụ thân không thích thứ đó, đừng khóc nữa, được không?! ~ Jaejoong ôm nhóc con vào lòng, khẽ vuốt lưng nó. Ngài thực chẳng thể lý giải nổi tại sao bản thân có thể dịu dàng đến nhường này, đứa trẻ này, có gì đó thật đặc biệt.

~ Hức hức hức …………

Từ xa Yunho cũng đang sốt hết cả ruột, lúc đó đúng là nhất thời nóng giận nên đã hơi nặng tay. Thật là… sao thằng nhỏ đó dám ghép ngài với kẻ đó chứ, để cho gọi phụ thân với mẫu thân đã là quá lắm rồi… Tuy vậy nhưng việc ngài đã làm nó khóc đến thế kia, chính ngài cũng thấy khó chịu lắm…

~ Ngoan nào……….. đừng khóc……………. ~ Những ngón tay thon vuốt nhẹ lên mặt thằng nhóc, giọng dỗ ngọt ngào hay hơn bất cứ thanh âm nào ngài từng nghe, đôi mắt đen sâu tinh tế đang trìu mến nhìn tiểu quỷ trong lòng. Ai mà nghĩ được kẻ yếu đuối đó có thể ngang tài ngang sức với ngài chứ.



Thật dịu dàng…



Thật… đẹp…



~ Hừ! ~ Yunho tự lắc đầu thật mạnh, cố xua đi ý nghĩ vớ vẩn vừa thoáng hiện ra trong đầu. Đoạn quay sang gọi lớn ~ ĐÃ ĐẾN LÚC ĐI TIẾP RỒI!!!

Jaejoong vội ôm hài nhi vẫn đang “hức hức” không ngừng rồi đứng lên, gọi Bạch Hổ lại rồi leo lên đó, cùng lên đường thôi.





...






~ HOẢ DÃ CẦU! ~ Yunho liên tiếp tung chưởng lực vào đám yêu quái đang chắn đường.

~ Không được đem Thạch Lệ đi, không được đem Huyết Thạch đi! ~ Đám yêu cứ chết con này con khác lại xông tới, nhao nhao lặp đi lặp lại câu nói ấy. Vốn dĩ chúng không phải yêu quái trông coi Huyết Thạch hay Thạch Lệ, chỉ là đám tạp nham những thú vật tu luyện lâu năm thành tinh, nên không thể phát hiện ra khí của Thạch Lệ mà lần theo. Chỉ vì tiếng khóc của Thạch Lệ đã gián tiếp thông báo cho chúng biết có kẻ đến định đem báu vật của núi này đi nên mới xuất hiện nhiều đến thế.

~ Hức hức…….. thạch thạch của Min Min……….. hức hức…………… vỡ rồi……….. ~ Changmin vừa ngồi trong lòng Jaejoong vừa gạt nước mắt.

~ …

Không khó để Jaejoong nhận ra tiếng khóc rấm rức của Changmin chính là thứ đã dụ yêu quái ra, muốn ngăn lại lắm, nhưng lần này thực sự rất khó để dỗ nó nín.

~ Hừ……. ~ Khẽ hừ nhẹ một cái, Jaejoong để Changmin lại cho hai linh thú bảo vệ và lao đến chỗ Yunho cùng hắn đánh yêu quái, tiện thể cho hắn một trận luôn.



~ Ngươi ra đây làm gì?! ~ Yunho vừa tung hoả lực vừa hỏi tiên nhân đang đứng quay lưng lại với mình.

~ Tốt nhất ngươi nên xin lỗi nó đi!

~ Là nó làm ta bực mà!!!!

~ Nhưng cũng không thể vì thế mà làm hỏng luôn đồ của nó chứ, ngươi làm nó hụt hẫng lắm đấy!

~ Thôi đi ~ Yunho gằn mạnh giọng, thuận tay chém một đao mạnh xuống một con yêu làm nó chết ngay tức khắc ~ Đó không phải chuyện của ta………….

~ Rồi ngươi sẽ phải nghĩ lại cho xem…





Quả nhiên vài canh giờ sau, Yunho đã hiểu việc Changmin khóc thực sự ảnh hưởng nhiều đến hắn.



~ Ngươi……….. ~ Yunho bực tức chỉ Hoả Mã Đao về phía hài nhi đang thút thít trong lòng Jaejoong ~ ……… rốt cuộc phải thế nào ngươi mới ngừng khóc hả?!

Chỉ trong vòng vài canh giờ, số yêu quái Yunho đụng phải còn nhiều hơn số yêu ngài tiêu diệt trong vòng một năm. Nguyên nhân khách quan là do khí của Huyết Thạch quá mạnh khiến yêu ma sinh sôi nảy nở nhiều như cỏ dại, nguyên nhân chủ quan là vì tiếng khóc kia đã khiến chúng dẫn xác đến, khiến hành trình của ngài bị gián đoạn. Điều này khiến Yunho vô cùng khó chịu.

~ Thạch thạch…….. thạch thạch……….hức………….thạch thạch của con…………..hức…………

~ Chỉ là một viên đá nhỏ thôi mà! ~ Yunho nhíu mày khó chịu.

~ Thạch thạch………..hức hức…………….vỡ mất rồi………. ~ Nước mắt không kìm được lại chảy dài.

~ Thôi được rồi…………

~ Hức hức hức………………

~ Ta…

~ Hức… hức………..

~ LÀM LẠI CHO NGƯƠI MỘT CÁI LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ!!!!!!!!!!!!!!!



Rầm!


Hoả Mã Đao vung xuống khiến tảng đá gần đấy đã bị vỡ thành nhiều mảnh. Nhặt lên một mảnh tuỳ ý, Yunho bắt đầu phát lửa ra từ bàn tay, chỉ trong chốc lát một phiến đá hình trái tim đã hiện ra, vẫn còn đỏ rực màu lửa.

~ Đây, đã được chưa?!


Changmin rướn người ra khỏi vòng tay của Jaejoong, khẽ chớp mắt rồi lắc đầu thỏ thẻ.


~ Thế chữ Yun-Jae đâu ạ?!



~ ………...............




~ Humh……. ~ Jaejoong nheo mắt nhìn khuôn mặt cơ hồ muốn nổ tung của kẻ đối diện, thật thú vị mà. Thôi được rồi, lần này coi như ta cứu ngươi một bàn ~ Để ta khắc chữ cho Min Min!

Nói rồi Jaejoong đưa tay ra nắm lấy phiến đá trong tay Yunho, Changmin đã suýt nữa hét lên phấn khích khi bắt trọn khoảnh khắc tay mẫu thân nằm gọn trong tay phụ thân. Cho dù nó chỉ diễn ra trong tíc tắc thôi, nhưng giây phút mà trắng với đỏ hoà vào nhau, Changmin cảm thấy.............. nói ngắn gọn nhé: Một chút nước mắt nó bỏ ra có là gì!



Yun-Jae.



Jaejoong dùng đầu nhọn của quạt ánh sáng kết hợp với chút phép thuật, dễ dàng khắc được hai cái tên thật hoàn hảo trên phiến đá. Sau đó còn dùng sợi ánh sáng lồng qua tạo thành một vòng đeo tuyệt đẹp cho tiểu hài tử đang háo hức nhìn mình.


~ Thế nào?! ~ Vừa hỏi vừa lồng cái vòng qua cổ tiểu quỷ đó.

~ Tuyệt vời ah! ~ Changmin reo lên vui vẻ nắm chặt vào phiến đá trước mặt mình, đoạn vươn tay kéo Yunho lại gần, to gan ôm cả phụ thân lẫn mẫu thân mà khúc khích cười.


Thật vui, thạch thạch được tạo dáng bởi lửa của phụ thân, chữ được khắc bằng ánh sáng của mẫu thân. Tên hai người lại ngự trên phiến đá hình trái tim đó, bởi vậy bảo bối nhỏ này chính là thước đo tình cảm giữa phụ thân và mẫu thân. Ban đầu thì màu trắng phớt bạc như vầy, nhưng không lâu sau đảm bảo sẽ chuyển màu đỏ rực cho coi. Vì phụ thân với mẫu thân càng yêu nhau thì thạch thạch sẽ càng chuyển màu mà. Ai da, phép thuật của Min Min cũng khá đó chứ nhỉ?! Cũng may là mọi chuyện đã diễn ra đúng như tính toán, vậy là từ nay cứ dựa vào thạch thạch mà lựa cách xáp phụ-mẫu vào nhau là được rồi.(bé Min đại cáo già ^^)


Nghĩ thấy sướng lại càng siết chặt tay hơn, vô tình xáp trắng với đỏ lại gần nhau thêm chút xíu.


Yunho chỉ khẽ cau mày, thật không nỡ đẩy ra.


Jaejoong chỉ khẽ lắc đầu, thật không nỡ đẩy ra.



Giây phút đó…



Trắng… đỏ… vàng… hoà vào nhau…




Thật giống như một gia đình…

Kim Jaejoong : thần ánh sáng, lạnh lùng, thông minh, quyết đoán => nhu.

Jung Yunho: thần lửa, nóng nảy, vội vàng, dễ bộc lộ cảm xúc ra ngoài => cương.

Shim Changmin : thần…?! Mít ướt, ham ăn, vừa ngây thơ vừa gian tà => chế được cả nhu lẫn cương.

Một nhu một cương, một chế được cả nhu lẫn cương => gia đình thần thánh có một không hai. (>o<)


CHAP 6


Vốn dĩ với sức mạnh của Yunho và Jaejoong, không có con yêu nào có thể làm khó được họ, đặc biệt là khi cả hai cùng kết hợp một khống chế một tấn công, điều đó làm cuộc hành trình của cả ba trở nên dễ dàng không tưởng. Tuy nhiên mọi việc chỉ bắt đầu khó khăn khi họ đi đến lưng núi…

~ Bạch Hổ…….. mệt rồi hả?! ~ Jaejoong cảm thấy tốc độ chạy của linh thú bắt đầu giảm dần nên lo lắng hỏi.

“Gruu…uuu” Bạch Hổ khẽ rên, có vẻ đúng là nó đã kiệt sức rồi.

~ Vậy được, chúng ta sẽ dừng chân ở đây……… ~ Jaejoong đỡ Changmin từ trên lưng Bạch Hổ xuống.

~ Hừ…… lần này chỉ đi được có hai ngày đã phải nghỉ, cứ như thế này đến bao giờ mới đến được đỉnh núi đây….. ~ Yunho bắt đầu cằn nhằn, tốc độ đi của họ đang ngày càng chậm.

Phụt ~

Jaejoong lờ đi những lời càu nhàu của tên lửa kia, bắt đầu dùng ánh sáng dọn dẹp xung quanh đấy. Ánh sáng từ quạt thần trên tay ngài quét một lượt trên mặt đất cuốn hết mọi bụi bẩn đất đá đi, chỉ để lại một khoảng trắng vô cùng sạch sẽ. Đây là chỗ nằm nghỉ cho Bạch Hổ và Changmin, còn ngài, ngài không ngủ dưới đất (coi lại chap 1 xem Jae ngủ kiểu gì)

~ Bạch Hổ, ngươi nằm nghỉ ngơi đi……

~ Hơ….. mẫu thân, người đi đâu vậy?! ~ Changmin tròn xoe mắt hỏi khi thấy Jaejoong xoay người bước.

~ Ban nãy chúng ta có đi ngang qua một con suối…… ta muốn ra đấy……….. ~ Jaejoong tung người bay đi, thân ảnh nhanh nhẹn trong chốc lát đã biến mất.

~ Chắc là mẫu thân đi tắm rồi?! ~ Changmin quay ra cười cười với Yunho ~ Hay phụ tử ta cũng ra đó tẩy trần luôn đi phụ thân?! *chớp mắt*

~ Nếu ngươi thích thì cứ việc đi, đừng lôi ta vào………. ~ Yunho chán nản dựa vào gốc cây gần đó, đưa tay vuốt ve Đại Xà – lúc này đang là con rắn nhỏ quấn quanh tay ngài - có vẻ nó cũng đang mệt………

~ Lâu nay toàn ăn đồ phụ thân biến ra…… ~ Changmin bặm môi đăm chiêu suy nghĩ ~…….. sao lần này không thử đồ tự nhiên nhỉ??? Phụ thân ah, biết đâu ở con suối đó có tôm cá gì đó thì sao?? Minmin muốn ăn!!!!

~ ……………. *nhắm mắt ngủ*

~ Minmin đói rồi……….. chẳng mấy khi tìm được đồ ăn tự nhiên mà phụ thân…………muốn ăn……….. muốn ăn lắm lắm…….. phụ thân ahhhhhhhh~~~~~

~ ……………. *cựa mình quay ra chỗ khác*

~ …..thèm chết đi được…… tôm ơi…….cá ơi………..phụ thân ah…… huhuhu……….. ~ Changmin nhào đến ôm chầm lấy Yunho, dụi dụi mặt vào ngực ngài nũng nịu.

~ …………….. *thở dài* ………. ta bắt đầu cảm thấy hối hận khi đồng ý đi cùng các ngươi rồi………….





Xoẹt ~

Con yêu cuối cùng, chỉ là loại yêu quái cấp thấp mà cũng định tấn công ngài, Jaejoong chán nản thu quạt thần về. Đây quả là một ngọn núi đáng sợ, chỉ muốn đi đến suối ngâm chân một chút cũng bị cả lũ yêu bâu vào đòi ăn thịt, thảo nào đám tiên nhân kia hãi nơi này đến vậy.

Jaejoong trầm ngâm nhìn vào xác đám yêu vừa rồi bị mình hạ, nếu như mọi khi chúng sẽ bị ánh sáng từ chưởng lực của ngài làm tiêu tan không sót lại chút nào. Nhưng hiện giờ, xác chúng vẫn còn đấy, ít thôi nhưng cũng đáng làm ngài bận tâm. Có lẽ đúng như lời đồn, càng đến gần Huyết Thạch yêu khí càng mạnh, tiên khí càng yếu. Điều đó có thể lý giải cho sự xuống sức mau chóng của Bạch Hổ, cho sự yếu đi trong ánh sáng của ngài. Cứ thế này thì e rằng việc đánh lại những con yêu bảo vệ Huyết Thạch sẽ không còn dễ dàng như trước nữa…………..

Lướt nhẹ những ngón tay thon trên mặt nước, đồng thời phát ra ánh sáng tẩy sạch yêu khí, Jaejoong hài lòng thả chân xuống ngâm. Cảm giác mát mẻ dễ chịu lan toả khắp người khiến tiên nhân xinh đẹp bất giác nhắm mắt thả lỏng người, tin chắc không còn nguy hiểm gì, vầng ánh sáng trắng bảo vệ quanh người cũng vô tình mà mờ đi………………..



Cách đấy không xa……

~ Oop!!! Cá nè, cá nè………. Úi tôm nữa tôm……….. Minmin muốn ăn con này……..con kia nữa…….tôm……… ~ Một tiểu hài tử tinh nghịch không ngừng nhảy lên nhảy xuống trước dòng suối, vẻ hồ hởi đáng ngạc nhiên của nó khiến Đại Xà trên cánh tay Yunho không nhịn được cũng phải trườn xuống ngó ra xem, chỉ là vài con tôm con cá thôi mà…?!

~ Ngươi kêu đủ chưa, ồn lắm rồi đấy!!! ~ Yunho khó chịu nhìn nhóc con vẫn đang nhảy tưng tưng lên, đúng là vô lo vô nghĩ, ngươi nghĩ loài động vật bình thường có thể tồn tại ở ngọn núi này sao, đó toàn là cá tôm thành tinh cả đó.

~ Phụ thân, Minmin muốn ăn tôm luộc………. ~ Cuối cùng Changmin quyết định.

~ Đều là yêu quái, ngươi nhá nổi không?!

~ Là yêu quái thì càng ngon, hà hà………… ăn vào càng khoẻ!!!

~ Được, vậy cho ngươi ăn……….

Dứt lời Yunho đi đến gần dòng sông, bàn tay phải giơ lên đột nhiên phát lửa đỏ rực, đoạn ngài đưa tay từ từ xuống đến gần mặt nước.

~ Phụ thân làm gì đó?! ~ Changmin chột dạ.

~ Luộc đồ cho ngươi ăn! ~ Vừa dứt lời lửa trên tay ngài đã lan toả ra khắp mặt nước, nhanh chóng khiến cho nhiệt độ dòng suối tăng nhanh.

~ Hơ……. ~ Changmin nuốt nước bọt nhìn dòng suối lửa được hình thành trong chớp mắt ~ ……… chẳng phải mẫu thân đang tắm ở con suối này sao???


Phừng ~~~ phừng ~~~


Lửa bùng lên mãnh liệt, cháy hừng hực như thể có thể thiêu đốt tất cả mọi sinh linh dưới lòng nước. Yunho thu tay về, nhếch mép hài lòng, hoá ra hoả của ngài vẫn còn mạnh lắm, ít nhất là đến lúc này sức mạnh của ngài vẫn chưa bị ảnh hưởng nhiều bởi Huyết Thạch.

~ Xong rồi, ngươi……..


~ THIẾT KIM SA!!!! ~ Yunho giật mình khi nghe thấy tiếng Jaejoong hét lên, chưa kịp quay ra nhìn đã thấy một lưỡi dao ánh sáng lia về phía mình, may mà ngài nhanh chân né được.

~ NGƯƠI LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY???? ~ Toàn thân bùng lên lửa giận, vì cớ gì mà tên đó đột nhiên tấn công ngài như vậy chứ?!

~ Ngươi còn không biết lý do sao?!

Yunho vốn định cầm đao lên tấn công Jaejoong cho bõ tức, nhưng đến lúc nhìn kỹ bộ dạng của kẻ đó lúc này thì tay giơ đao lên lại không nỡ hạ xuống, trong lòng thoáng có một điểm mơ hồ………….


Jaejoong khuôn mặt đỏ bừng tức giận, tay nắm chặt quạt thần chực tấn công Yunho. Bạch y thanh tao thường ngày nay bị cháy xém mất vài phần phía dưới, để lộ thấp thoáng đôi chân thon thả ngọc ngà. Và nếu để ý kỹ còn có thể thấy được vài điểm phiếm hồng nổi bật lên giữa làn da mịn màng trắng trẻo trên đôi chân ấy nữa……….

Có vẻ như đó là……………. vết bỏng……………….


Changmin lặng lẽ ngồi vào một góc quan sát, mẫu thân bị phụ thân phóng lửa làm bị bỏng nên giờ đang nổi trận lôi đình. Mà phụ thân lúc đó chỉ muốn luộc tôm cho Min ăn thôi, hoàn toàn không có ý hại mẫu thân, nói đi nói lại thì lần này phụ mẫu gây nhau là vì Min rồi. Chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của nó, vậy nên giờ chỉ còn nước ngồi im thin thít nhìn phụ mẫu đánh nhau. Thằng nhóc mặt buồn xo đưa tay nắm lấy thạch thạch đến giờ vẫn còn trắng phau trên cổ mình. Thôi thì cứ coi như… phụ thân với mẫu thân đang âu yếm nhau vậy………..!!!


~ Rõ ràng ngươi muốn gây sự!!! ~ Jaejoong bực tức nhìn khuôn mặt có phần ngờ nghệch không hiểu chuyện của Yunho, hay thật, là ai đã cố tình phóng hoả âm mưu thiêu sống ngài chứ?!

Vụt ~

Không để cho Yunho có cơ hội trả lời, Jaejoong phi thân đến gần bắt đầu “âu yếm”. Quạt thần liên tục được lia lên hạ xuống, mỗi đường quyền đều mang theo ác ý sát thương cao. Yunho lúc này cũng ngộ ra là mình vô tình làm bị thương kẻ đó, nhưng kẻ đó lại cho rằng mình tiểu nhân cố ý làm vậy, và hiện giờ thì đang cật lực muốn hạ sát ngài. Là ngươi hiểu lầm ta, sau đó không cho ta có cơ hội giải thích, đã vậy ta cũng dứt điểm với ngươi luôn!!!


Ầm ầm ầm ~~~~

Uỳnh ~ uỳnh ~ uỳnh ~~~~~


Có thể nói cả hai không đánh nhau được một thời gian rồi nên lần giao đấu này là hết sức ác liệt. Hai vị thần không hề để ý đến tiểu hài nhi bé bỏng đang ngồi co ro một góc nhìn họ gây nhau. Không phải là lần đầu tiên nhìn Jaejoong và Yunho đánh nhau nhưng lần này cơ bản là lỗi của Changmin, hơn nữa cũng vì chuyện này mà Min bị hụt mất ăn tôm luộc, thành ra ngồi co ro một vì thấy có lỗi, một vì… đói (!!!)



Vốn dĩ sức mạnh của hai tiên nhân là ngang ngửa nhau, nên dù có đánh lần này hay thêm mấy lần nữa kết quả cũng vậy thôi. Cả hai cùng hao sức mà chẳng phân biệt được người thắng kẻ thua. Cho dù lúc này Jaejoong có bị phỏng chân đi chăng nữa cũng không hề tỏ ra kém cạnh, cũng bởi sự tức giận trong người dường như bù lại phần sức mạnh bị thiếu, thành ra trận chiến này nếu không có sự can thiệp của ngoại cảnh cũng khó mà ngừng được.


RẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM!!!!!!!!

Ngay khi trận chiến đang hồi gay cấn, đất đá dưới chân hai tiên nhân đột nhiên bị lật tung lên. Một con rết tinh khổng lồ xuất hiện và chẳng kịp để cả hai nhận ra điều gì đã ngay lập tức lao tới nuốt chửng họ vào bụng. Sau đó nó lại nhanh chóng lẩn xuống đất, biến mất không một dấu vết.


~ Hơ…ơ……................


Changmin ngồi ngớ người, mọi chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong chớp mắt nhất thời làm nhóc con chưa định hình được gì cả. Ngồi ngốc một lát thì đứng dậy chép miệng……

~ Ít nhất phụ thân với mẫu thân cũng không còn đánh nhau nữa…………………





Phía sâu trong lòng đất…

Giữa chân núi Shinki…

Có một con rết tinh khổng lồ đang nằm ngủ…

Chuyện này cũng chẳng có gì đáng nói, bởi việc có một con rết tinh to lớn như vậy ở ngọn núi này là một chuyện hết sức tầm phào…

Nhưng đáng ngạc nhiên là ở chỗ…

Bụng của nó…

Hình như đang phát sáng…


~ Aish……….. cái thứ gì thế này………… ~ Yunho đang vô cùng bực mình cố gỡ thanh Hoả Mã Đao của mình ra khỏi đống dịch bầy nhầy trong bụng con rết tinh.

~ ………… ~ Khác với vẻ ồn ào của người bên cạnh, Jaejoong chỉ lặng yên quan sát và suy nghĩ. Không một yêu quái nào không nhận ra tiên khí của ngài và Yunho, theo lẽ thường tình thì chẳng có con yêu nào ngu muội đem nuốt hai vị thần đầy sức mạnh vào bụng. Chắc hẳn con rết này chỉ là vật cầm chân thôi, có lẽ Changmin mới là mục tiêu chính. Tuy nhiên đó hiện giờ không phải là điều khiến Jaejoong lo lắng nhất, điều đáng nói ở đây là… chân ngài…

~ Con rết chết tiệt, đợi đến lúc ta ra khỏi đây xem ta xử ngươi ra sao nhá!!! ~ Yunho đang cố trèo ngược lên trên, mặt hằm hằm sát khí, thực ra cứ nhìn vầng sáng đỏ rực quanh người ngài là có thể biết được ngài đang tức giận cỡ nào.

~ ……….này ngươi………. ~ Tiếng gọi nhẹ nhàng quá mức bình thường phát ra từ phía sau khiến Yunho giật mình nhìn ra, không khỏi cảm giác nghi hoặc.

~ Muốn gì?!

~ Cõng ta.

~ ………….?????

~ Chất dịch trong bụng con yêu này có độc, nó có thể làm tê liệt tạm thời con mồi… ~ Jaejoong nhẹ nhàng giải thích.

~ …………rồi sao??? *nhướn mày nghi hoặc*

~ Vừa rồi chân ta bị ngươi làm phỏng, ánh sáng bảo vệ còn chưa kịp quay lại nên…

~ …………………………

~ …………nên hiện giờ ta đi không nổi rồi…………..







Chưa bao giờ Yunho nghĩ rằng, có một ngày mình sẽ cõng kẻ đó trên vai…

Chưa bao giờ Jaejoong nghĩ rằng, có một ngày mình sẽ được kẻ đó cõng trên vai…







~ Không hiểu dáng vẻ hùng hùng hổ hổ ban nãy của ngươi đâu mất tiêu rồi!!! ~ Yunho bắt đầu cằn nhằn, chuyện này cũng không có gì lạ, nhưng có vẻ như trong giọng nói của ngài, mười phần thì có đến sáu, bảy phần là không tự nhiên. Vốn dĩ bản thân chưa từng mất tự nhiên bao giờ, vậy nên Yunho chẳng hề nhận ra phần gượng trong giọng nói của mình. Còn Jaejoong, có nhận ra nhưng cũng không để ý, cơ bản vì cũng không hiểu………….(chỉ có nhóc con kia chắc là hiểu được)

~ Ngươi còn dám nhắc đến chuyện đó nữa sao?! ~ Jaejoong có chút bực bội ~ Là kẻ nào phóng hoả khiến ta bị thương chứ?!

~ Phải rồi, ta còn đang hận rằng lúc đó sao không thể thiêu sống ngươi luôn đi, chỉ bị thương ở chân thôi thì thật thất vọng quá…………… ~ Yunho hậm hực nói.

~ …………………..

~ …………………..

~ …………………..

~ …………………...

~ Vậy……. lý do là gì?! ~ Không khó khăn để Jaejoong nhận ra giọng điệu ấm ức tựa hồ oan uổng của kẻ đang cõng mình.

~ Tiểu quỷ kia muốn ăn tôm luộc! *giải thích ngay tắp lự*

~ …..a………

~ Hừ……… ~ Yunho khịt mũi mạnh một cái, hiểu chuyện rồi chứ gì, ân hận chưa?! Tất cả là tại kẻ đó nên giờ cả hai mới phải từng bước mò mẫm bên trong bụng con yêu này tìm đường ra. Chẳng qua lúc đó đang tập trung vào trận chiến ấy nên mới sơ suất mà để rết tinh nuốt vào bụng, chứ nếu không đời nào ngài phải chịu cảnh này…………

~ Xin lỗi ngươi…………

~ Hả??!!! ~ Yunho chợt đứng sững lại, kẻ đó vừa nói xin lỗi sao?!

~ Làm sai thì phải xin lỗi mà, lần này có lẽ ta hơi nóng……….

~ ………………………. ~ Chưa hề nghĩ qua Jaejoong sẽ nhận lỗi, và càng không ngờ rằng có ngày kẻ đó lại dùng tông giọng mềm mỏng mà hay dùng với Changmin để xin lỗi mình, thế nên Yunho nhất thời không biết phải nói tiếp ra sao, chỉ biết mím môi đi tiếp.

Hoá ra……….. cũng có lúc………………….. ánh sáng thật dễ chịu……………



~ Này, ta nghĩ cứ đi mãi thế này không giải quyết được gì đâu……….. ~ Sau một khoảng lặng đủ để tĩnh tâm, Yunho mới quay ra nói với người sau lưng mình ~ …….ngươi bám cho chắc vào……….

Jaejoong không nói gì mà trả lời bằng cách siết chặt hai tay quanh cổ Yunho. Hơi ngẩn người khi thấy vầng sáng trắng của mình và vầng sáng đỏ của kẻ đó gần như đã hoà làm một…………………

Vụt ~

Yunho tung người và vung đao xuống chém thật mạnh, chất dịch độc trong cơ thể rết tinh từ chỗ chém phun ra mạnh mẽ. Liếc nhìn thấy chân Jaejoong vẫn chưa khôi phục lại được ánh sáng bảo vệ, ngài vừa cố dùng hai tay mình che chắn cho đôi chân ấy, vừa cố lách người để dịch độc không bắn vào người. Con yêu bị chém một nhát đau đớn tức khắc tỉnh giấc và lồng lên giận dữ, điều đó làm Yunho phải rất khó khăn mới trụ vững được mà không ngã xuống.

ẦM ẦM ẦM ẦM ~~~~~~~~~~~~~~~

Rết tinh quằn quại lao nhanh ra khỏi lòng núi, nó đang cố tiết ra thật nhiều dịch độc làm tê liệt con mồi và dịch tiêu hoá để lấy mạng hai tiên nhân. Nhưng chưa kịp thực hiện điều đó thì một chưởng lực ánh sáng mạnh mẽ đã xé đôi cơ thể nó ra làm hai mảnh. Con yêu chỉ kịp rú lên một tiếng thảm thiết rồi gục xuống, ngay sau đó có một vầng sáng lao ra từ xác nó. Đó là Yunho và Jaejoong.


Không khó để cả hai xác định được vị trí hiện tại linh thú của mình đang ở đâu, Yunho cõng Jaejoong bay đến chỗ đó. Sau đó là Yunho đứng trợn mắt nhìn, còn Jaejoong thì nhíu mày khó chịu vì suy đoán của mình đã đúng.

Hai linh thú nằm rạp giữa một đống xác yêu quái, có vẻ chúng đã phải chiến đấu rất vất vả để bảo vệ Thạch Lệ, nhưng đáng tiếc thay……………..

Haish…

Nhóc tiểu tử phiền phức đã bị bắt mất rồi !






Rầm!!

Xoảng!! Xoảng!!

~ Ối ối đại tổ tông ơi!!! Ngài làm ơn đừng phá động của ta có được không??? Ngài có bực dọc gì thì cứ nói ra đi, đừng trút giận theo cách ấy chứ!!! ~ Một yêu quái nhìn khá oai phong đang líu ríu quỳ xuống lạy lụp một tiểu tử mặt mũi non choẹt.

~ Hỗn hào!!! ~ Tiểu tử đó không ai khác chính là Shim Changmin, “nhóc tiểu tử phiền phức” mới được nhắc đến ở trên, hiện tại đang đập bàn đập ghế thị uy ~ Ngươi dám sai yêu quái đả thương Tiểu Hổ với Tiểu Xà, còn sai vật nuôi của ngươi đi nuốt chửng phụ mẫu ta nữa!!!!

~ Ây da………. nếu ta không làm thế sao mang được ngài về đây chứ, tiểu bảo bối à, ngài vui lòng xuống trở lại dưới chân núi chơi đi có được không?! ~ Giọng dịu dàng, cười nhẹ nhàng.

~ Không! ~ Giọng phũ phàng, mắt sắc nhẻm.

~ Trời ơi Thạch đại nhân, ngài đừng phũ phàng vậy chứ, hay ngài cứ ở đây chơi vài bữa rồi trở về dưới đó cũng được…

~ Lát nữa phụ thân với mẫu thân sẽ đến đón ta ngay, ta không có thời gian ở lại đây chơi với ngươi đâu! ~ Changmin ngồi vắt vẻo trên bàn, thuận tay với một trái táo ngoặm nhai rôm rốp.

~ Hà hà ngài cứ đùa, rết tinh của ta công lực cực mạnh, đảm bảo hai vị thần đó dính phải dịch độc trong cơ thể nó sẽ cứng đơ người ngay, sau đó sẽ bị tan chảy dần bởi dịch tiêu hóa của nó, làm sao mà họ đến cứu ngài được chứ?!

~ Cứ đứng đấy mà cười hà hà đi, mong là ngươi vẫn giữ được tinh thần lạc quan như vậy khi dính phải Hoả Dã Cầu với Thiết Kim Sa của phụ mẫu ta!!! ~ Vớ tiếp chùm nho gần đấy chóp chép nhai.

~ Thôi được rồi, vậy trong ngày hôm nay mà hai kẻ đó không đến đón thì ngài phải ngoan ngoãn theo ta xuống an phận dưới chân núi nhé!!!


~ Sẽ là như thế! ~ Changmin gật đầu chắc nịch.



“Không biết phụ thân với mẫu thân có nhìn ra vệt sáng vàng mình để lại trên đường đến động này không nhỉ?!”



END CHAP 6
___________http://www.360kpop.com/f/threads/100791-dai-chien-than-phuong-dong-Longfic-YunJae-/page2___________
Fic đến đây là tạm tạm kết*****Chưa hết đâu nha*****Nếu có chap mới mình sẽ post tíêp
Về Đầu Trang Go down
 
Longfic: Đại chiến thần phương Đông (chap 4,5,6)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Longfic: Đại chiến thần phương Đông (chap 1,2,3)
» Longfic: Dai chien than phong Dong ( chap moi moi - chap 7,8)
» Longfic: The way you are...
» Longfic: Khi thiên thân yêu ác quỷ...
» Longfic: Năm chàng tổng thống...

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
TVXQ fansite tại Quảng Bình :: Fan's world :: Fan fiction-
Chuyển đến